10 lầm tưởng về tấn công tình dục

Tấn công tình dục là hành vi bạo hành thể xác và khống chế. Khám từ xa với bác sĩ trực tuyến chuyên khoa Tâm lý - Thần kinh để được tư vấn và hướng dẫn điều trị với các trường hợp bị tấn công tình dục.

1. Tấn công tình dục xảy ra là do dục vọng và sự thôi thúc tình dục không kiềm chế được và nhu cầu thoả mãn tình dục

Sự thật: Tấn công tình dục là hành vi bạo hành thể xác và khống chế, hành vi này không được thúc đẩy từ nhu cầu tình dục.

Theo nghiên cứu của Nicholas Growth, ba lý do chính khiến cho kẻ hiếp dâm cưỡng hiếp là: cơn giận dữ, quyền lực và sự bạo dâm.

  1. Trường hợp giận dữ, kẻ hiếp dâm tấn công người khác để lấy lại "công bằng" mà hắn cho là đã bị cướp mất bởi cuộc đời hoặc bởi chính nạn nhân. Khi đó họ chủ yếu muốn hạ nhục, "trả thù" nạn nhân. Ở trường hợp này, nếu bạn phản kháng lại, hắn có thể sẽ ngừng vì quyết định hiếp dâm do giận dữ thường rất tùy hứng; tuy nhiên hắn cũng có thể cảm thấy bạn đang chống đối hắn, khiến hắn càng tức giận hơn và càng hành hạ bạn hơn.
  2. Trong trường hợp hiếp dâm vì muốn quyền lực, kẻ hiếp dâm sẽ rất ít khi dừng lại nếu bạn chống trả. Vì trong trường hợp này, kẻ hiếp dâm muốn có được cảm giác của một kẻ thống trị. Những người muốn chống trả những tên này nên chắc chắn rằng họ sẽ thoát, nếu không thì tính mạng của họ sẽ rơi vào lâm nguy.
  3. Còn nếu rơi vào trường hợp cuối, bạo dâm (sadism), tên hiếp dâm này chỉ đơn giản là muốn hiếp dâm. Hắn cảm thấy thèm khát tình dục khi mà đối phương không đồng ý và chống trả. Trong trường hợp này, càng chống trả, hắn sẽ càng khoái chí.) 

2. Khi một người đàn ông bị kích thích tình dục thì anh ta sẽ không ngừng lại được

Sự thật: Đàn ông không cần phải thực sự quan hệ tình dục khi cơn hưng phấn ấy nổi lên. Hơn nữa, anh ta có thể dừng lại hành vi của mình tại bất cứ thời điểm nào khi đang quan hệ. Hiếp dâm không phải là hành vi bốc đồng hay không kiềm chế được cảm xúc của mình. Đó là hành vi bạo lực được tính toán từ trước. Nghiên cứu chỉ ra có khoảng 50% các vụ hiếp dâm được lên kế hoạch trước đó.

3. Một người khoẻ mạnh có thể chống cự khi bị cưỡng bức hay bị tấn công tình dục

Sự thật: Theo CDC, cứ sáu phụ nữ trưởng thành thì có một người là nạn nhân của hiếp dâm và có khoảng 92,700 người đàn ông bị cưỡng bức mỗi năm ở Mỹ. Người khoẻ mạnh vẫn bị cưỡng bức hằng ngày. Những nạn nhân hiếp dâm là bác sĩ, luật sư, y tá, người trong quân đội, đầu bếp, kế toán, học sinh… bất kỳ ai cũng có thể bị tấn công tình dục.

4. Hiếp dâm là bạo lực và có sự tham gia của người lạ

Sự thật: Thực tế có khoảng 73% các vụ cưỡng bức nói chung và khoảng 90% các vụ cưỡng bức ở trường đại học mà hung thủ là người mà nạn nhân quen biết. Có rất nhiều vụ hiếp dâm dùng bạo lực hay đe doạ bạo lực để cưỡng ép. Nhưng có một số vụ hiếp dâm xảy ra khi nạn nhân đang chịu ảnh hưởng của cồn hay chất kích thích, hoặc ngay cả khi đang ngủ! Quan hệ tình dục mà không có sự đồng thuận hay đi ngược với mong muốn của một người là hiếp dâm, dù là dưới bất kỳ lý do hay tình huống gì đi chăng nữa.

5. Khi người phụ nữ ăn mặc hở hang, cô ta mời gọi rắc rối tới

Sự thật: Những kẻ hiếp dâm thường tìm những mục tiêu dễ bị tấn công. Lối suy nghĩ rằng phụ nữ mời gọi hay kích phát những cuộc tấn công chống lại họ bởi những gì họ mặc chuyển trách nhiệm từ hung thủ qua cho nạn nhân. Nghiên cứu chỉ ra sự lầm tưởng này giúp những người khác cảm thấy thoải mái hơn bởi vì họ nghĩ rằng hiếp dâm sẽ không thể xảy ra với họ.

6. Chỉ có những người phụ nữ gợi cảm mới bị cưỡng bức

Sự thật: Bất kỳ ai cũng có thể bị tấn công tình dục. Trẻ em, người già và người khuyết tật về thể chất hay tâm lý là những mục tiêu dễ bị tấn công nhất. Đàn ông, đồng tính hay thẳng cũng như nhau, đều có thể và bị cưỡng bức. Hiếp dâm không phải là về dục vọng hay cảm xúc không kiềm chế được. Nó là về khống chế một người ngược lại với ý muốn của họ, và là một hành vi bạo lực cơ hội.

(Rất nhiều phụ nữ Hồi giáo ăn mặc rất kín đáo cũng bị cưỡng bức. Các bạn có thể tìm hiểu tại đây: http://www.icty.org/en/press/gang-rape-torture-and-enslavement-muslim-women-charged-ictys-first-indictment-dealing)

Ekaterina Zagustina
Ảnh: Ekaterina Zagustina

7. Bất kỳ ai uống say, say thuốc hay lẳng lơ bị như thế là đáng

Sự thật: Say rượu hay say thuốc là những hành vi nguy hiểm và có thể mang lại nhiều hệ quả lên bản thân. Và hiếp dâm chỉ là một trong số các hệ quả ấy. Những người say rượu thường ít dùng các biện pháp bảo vệ và thường quan hệ hay bị ép quan hệ tình dục với người mà họ không biết (thường do mất ý thức hoặc quá say). Tuy nhiên, điều quan trọng nhất: bất kể hành vi của người ấy có ra sao đi chăng nữa, không ai đáng bị hiếp dâm. Hơn nữa, dù cho bạn thực hiện hành vi phạm tội của mình khi đang chịu ảnh hưởng bởi rượu hay chất kích thích thì bạn vẫn phải chịu trách nhiệm cho mọi hành động của mình. Rượu không phải là nguyên nhân khiến bạn đi tấn công tình dục người khác.

8. Nếu một người không chống cự lại, thì anh/cô ta không thật sự bị cưỡng bức

Sự thật: Cưỡng bức có thể gây nguy hiểm đến mạng sống, nhất là khi kẻ cưỡng bức dùng vũ khí hay vũ lực để xâm phạm. Khuất phục không giống với hợp tác. Bất cứ hành động nào nạn nhân làm để hòng sống sót khi bị tấn công tình dục đều là những hành động thích hợp.

9. Nếu một người đàn ông xuất ra khi anh ta bị cưỡng bức, thì đó thật sự không phải tấn công tình dục. Và phụ nữ lên đỉnh khi bị cưỡng bức cũng thế

Sự thật: Lên đỉnh không có nghĩa rằng anh/cô ấy “hưởng thụ” sex, hoặc là họ muốn như thế. Lên đỉnh có thể là một phản ứng tự nhiên mà họ không thể khống chế được. Điều này không có nghĩa rằng hành vi quan hệ tình dục bắt buộc hay cưỡng ép là đồng thuận. Thông thường sự lầm tưởng này thường được dùng để khiến nạn nhân im lặng.

10. Nguyên nhân khiến đàn ông bị hiếp dâm là do những người đồng tính nam hiếp dâm họ, và đồng tính nữ, gay, song tính, hay những người chuyển giới hiếp dâm nhiều hơn và thường là hung thủ so với những người dị tính

Sự thật: Không có bất cứ tài liệu thống kê nào ủng hộ ý tưởng rằng những người đồng tính nữ, song tính hay chuyển giới thường tấn công tình dục hay phần lớn là hung thủ so với người dị tính. Trên thực tế, hung thủ trong các vụ án tình dục phần lớn là những người dị tính nam.

Tài liệu tham khảo:

http://rwu.edu/campus-life/health-counseling/counseling-center/sexual-assault/rape-myths-and-fac

http://well.wvu.edu/articles/rape_myths_and_facts

https://sapac.umich.edu/article/52

Link bài viết gốchttps://beautifulmindvn.com/20..

- 16-10-2018 -

Bài viết liên quan

  • Rối loạn nhân cách chống đối xã hội là một loại bệnh tâm thần mãn tính, trong đó một người có cách suy nghĩ, cảm nhận tình huống và liên quan đến những người khác là bất thường - và phá hoại.

  • Trầm cảm gây ra cảm giác buồn bã và mất mát, ảnh hưởng đến cảm giác, suy nghĩ và hành xử của bạn, có thể dẫn đến nhiều vấn đề về tình cảm và thể chất. Bởi vậy, trầm cảm khiến cho cuộc sống của người bệnh gặp nhiều khó khăn, thậm chí tạo ra những kết cục rất bi thảm: mẹ giết con, vợ giết chồng, tự tử khi còn rất trẻ với tương lai rộng mở phía trước... Hãy cùng tham khao lời tâm sự về cách đối phó với giai đoạn trầm cảm của Amy Marlow - người đã sống chung 13 năm với rối loạn tâm trạng này.

  • Rối loạn nhân cách tránh né được đặc trưng bởi cảm giác cực kì ức chế với xã hội, tự đánh giá thấp bản thân và nhạy cảm với những lời chỉ trích tiêu cực và từ chối. Các triệu chứng này không chỉ đơn giản là cảm giác xấu hổ hay lúng túng trong các mối quan hệ xã hội. Rối loạn nhân cách tránh né là những vấn đề có ảnh hưởng đáng kể tới khả năng tương tác với những người khác và duy trì những mối quan hệ này trong cuộc sống hàng ngày. Khoảng 1% dân số có chứng bệnh này.

  • Kiểm soát hơi thở có thể làm giảm căng thẳng, tăng sự tỉnh táo và nâng cao hệ thống miễn dịch của bạn. Qua hàng thế kỷ, những người tập yoga đã sử dụng phương pháp thở pranayama để thúc đẩy sự tập trung và cảm thiện sức sống. Đức Phật quan niệm rằng quán niệm hơi thở là một con đường để đạt đến giác ngộ.

  • Rối loạn tăng động kém chú ý (ADHD) dùng để mô tả những trẻ có biểu hiện thường xuyên các triệu chứng kém chú ý, tăng hoạt động, xung động không phù hợp theo tuổi, những triệu chứng này đủ để gây ra suy kém các hoạt động chủ yếu trong đời sống hằng ngày (APA,2000)